Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

HÒA ĐỒNG - QUÊ NGOẠI




Ơi thương quá: Hòa Đồng – quê hương Ngoại,
Từ ấu thơ, tôi mở mắt chào đời
Thương thật nhiều những tích xưa, thần thoại
Ca Dao buồn, theo nhịp võng … chơi vơi.

Quê Ngoại tôi, người hiền như khoai, gạo
Đời nông dân quen Mưa, Nắng - hai mùa
Giữ đất thiêng, không tiếc gì xương máu
Thanh bình rồi – vui ruộng lúa, vuông dưa.

Quê ngoại tôi, có mái đình cũ kĩ,
Chợ Giồng Ông Huê sung túc. Mọi miền
Xong đồng áng, thúc trăng rằm tháng chạp
Giục trống chầu, nao nức hội Kì Yên…

Ở nơi đó, có ngôi trường nho nhỏ
Đôi hàng Dương, ru khúc nhạc Tự tình
Áo dài trắng thướt tha chiều lộng gió
Giờ xa rồi … thương lắm mảng trời xanh.

Vướng “nghiệp chướng”, gần hết đời – mê mải
Thực và mơ, vinh nhục tựa dòng sông
Phút chạnh nhớ, tôi gọi thầm: Quê Ngoại!
Bao năm xa. Kí ức – vẫn  “Hòa Đồng”.

                                    PHAN NGỌC HẢI
                                         30-04-2011
                            (Áo trắng Hòa Đồng ngày xưa)

Không có nhận xét nào: