Thơ: PHAN NGỌC HẢI
Biên giới bây giờ lạnh lắm không anh ?
Nhìn nụ mai, em biết mùa Xuân tới,
Đồng đông-xuân, biển lúa vàng rời rợi
Hương tết quê nhà, em muốn gửi sang anh.
Chiều rừng núi, ngắm màu xanh ngàn lá
Anh có thương dòng sông nhỏ, bóng dừa
Mẹ cắt lúa, cha lên vồng rẫy mới
Nhớ anh nhiều, em quên cả nắng mưa.
Anh thân yêu, mấy mùa trăng chờ đợi,
Hai đứa hai miền đất nước xa xôi.
Nỗi nhớ thương giữa Đồng bằng - Rừng núi
Như phù sa ngày tháng mãi vun bồi
Anh chẳng dặn em: kẻ thù còn đó
Trận địa mở rồi từ phía biên cương
Em chưa ngủ, chắc là anh vẫn thức ?
Cây súng, đường cày.... cùng xây đắp quê hương.
Hạt gạo trắng, mai này sang bên ấy,
Gửi theo xe về biên giới một nhành xuân.
Có tiếng hát em thơ, nụ hồng chớm nở
Chốt lửa đầu năm, cánh en chập chờn...
10-01-1983
PHAN NGỌC HẢI
(Nhớ chuyến đi KampuChia 1981)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét