Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Trang Thơ BẠN BÈ

NÓI VỚI BIỂN

----- OOO -----

Tặng: PHAN NGỌC HẢI

Tôi và Biển cứ vẫn hoài, vẫn mãi
Xa nhớ nhung, gần lại hóa mông mênh
Sao đời tôi không là bờ là bãi
Để ngàn năm Biển vỗ bên ghềnh.

Biển ơi Biển, nếu tình yêu là sóng
Hãy vỗ tràn bờ tôi nhé Biển ơi!
Cho tôi được ngập tràn trong muối mặn
Được hòa tan trên ngọn sóng tuyệt vời.

… Nhưng Biển vẫn hoài hoài là Biển
Tôi là tôi mãi mãi, đứng xa trông
Tôi câm nín, tôi buồn, tôi khổ sở
 Đởi rát lòng – tiếng gọi của mênh mông!!!

                                  TRƯƠNG VĂN NGỌC





ANH KHÔNG MUỐN LÀ MẶT TRỜI
             -----   OOOOO   -----

                                   Tặng  PHAN NGỌC HẢI


Anh không muốn làm mặt trời
Muốn là Anh, suốt cuộc đời: Anh thôi!
Có trái tim, biết khóc cười
Biết đem dâng hiến cho Người Em ơi.

Anh không muốn làm Mặt Trời
Muốn là anh đi suốt đời thương yêu.
Để mộng mơ suốt sáng chiều
Và chiêm bao thấy những điều mình mơ…

Để nhớ nhung, để đợi chờ
Để gần em, cứ giả vờ nói chơi
Anh không muốn là Mặt Trời
Muốn là anh, để suốt đời … Em…!

                             T.V.N





BÀI THƠ CHO NGỌC HẢI
                  -----    ooooo     -----

Đứa em tôi ôm trọn mối tình đau
Trái tim đập những trang đời thánh thiện

Nghiệt ngã của yêu thương.
Hạnh phúc không toàn vẹn.

Dòng Sông Tiền cuộn chảy,
Một đời Văn.

Ngọc không tan
Trong biển bão….
Vô vàn…..

Đỗ Ngọc Quang

Không có nhận xét nào: