----- ooooo -----
Thơ của PHAN NGỌC HẢI
Tưởng tất cả ngủ vùi trong kí ức
Bỗng chiều nay đau đáu giữa lòng em
Sa-Đéc đêm trăng, con đường thao thức
Dòng sông xuôi, muôn sóng vỗ êm đềm.
Gò Công tây - chiều nay mưa như trút
Những cánh Tigôn tan tác rụng bên thềm
Chuyện người xưa trong em bừng sống dậy
Yêu một người, đành phải khóc chút duyên.
Xin gửi lại vầng trăng xuân mười sáu
Vẫn tròn đầy như tình cảm xưa trao
(Dẫu biết trước - lối đi vào ngỏ cụt...)
Giữ dùm em thánh thiện lá thư đầu !
Giấu tiếng nấc, gọi thầm: ơi! Sa Đéc,
Em - con thuyền không lái, bến: Đục, Trong ?
Dù ngăn cách nghìn trùng hay gang tấc
Mảnh trăng xưa.....thương nhớ đến nao lòng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét