Đã bao lần đứng trước Biển xanh
Trùng dương lồng lộng gió trong lành
Sóng tràn hôn cát. Tôi đau đáu
Thương kiếp Dã Tràng, công mỏng manh.
Tôi yêu Biền như yêu anh vậy
Suốt đời âm ỉ, đợi phong ba
Tâm hồn anh – đại dương cuồng loạn
Trái tim tôi – tia nắng nhỏ hiền hòa.
Ta đến Biển chiều nay. Phút giây
Bên anh, tay xiết chặt bàn tay
Tình ta suốt kiếp: Trùng Dương rộng,
Hay Thác Ghềnh ngăn… nước mắt cay?!
PHAN NGỌC HẢI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét